1/23/2016
Thơ: Trương Khôi

Biển Quê Tôi

 

Quê hương tôi, có đại dương xanh biếc
Nước mùa hè trong soi những bóng ghe
Cả đám tôi, không hẹn tắm, chơi vè
Trưa che áo, nắng khô, da thấm mặn

 

Bao kỷ niệm, còn nguyên qua ngày tháng
Biển quê hương, đã tắm nửa đời tôi
Cả dân làng, tắm biển đã bao đời
Nhờ thấm biển, nên tình người vẫn mặn

 

Dù xa biển, trong lòng còn mang nặng
Bao người đi biển vẫn nhớ, vẫn thương
Ngày trở về tôi ôm nước vào lòng
Và hụp lặn, biển reo cười mừng rỡ

 

Dù giông tố, biển không hề gian khổ
Dù nắng mưa, biển vẫn sống êm đềm
Và muôn thuở biển chẳng bớt, chẳng thêm
Biển bao la như mẹ hiền yêu dấu

 

Biển quê tôi, hiền lành và nhân hậu
Người đi khơi gặp bão, biển đưa về
Người vượt biển vẫn đến tận bên tê
Ban sự sống bao che từng thế hệ

 

Biển quê tôi bao dung như lòng mẹ
Thấm vào người từng thớ thịt mặn mà
Biển quê tôi hiền hậu với vị tha
Cám ơn biển đã nuôi dân khôn lớn.

 

Trương Khôi