Tác Giả: Trương Minh Đạo

ABN: Ông Trương Minh Đạo đã vượt biển vào năm 1980 tại biển làng An Bằng.  Tạm cư tại trại Hồng Kông, và hiện đang định cư tại Hoa Kỳ, tiểu bang Colorado.  Bài thơ này là những cảm nghĩ của chuyến vượt biển rùng mình ấy, khi mà cái chết và sự sống chỉ xê xích ở một cơn gió thoảng nhẹ.  Gió có thể thổi thuyền đến chốn bình yên, và gió cũng có thể lật chiếc thuyền nhỏ bẻ kia, để rồi bao mạng sống sẽ chìm sâu vào biển cả mênh mông.  Mỗi người trên chiếc thuyền liều mạng kia đã mang theo cái vô định về tương lai ấy để làm vốn liếng đổi chác cho một sự tự do mơ hồ, chưa được định nghĩa rõ ràng.  Và khi được an toàn vào trại cấm Hồng Kông, tác giả cho đây là sự mầu nhiệm mà có lẽ có “trời cao” hay “tổ tiên” phù hộ, vì lẽ khi nhìn lại, chẳng ai dám nghĩ rằng sự vượt biển này sẽ thành công.

 

Ngồi ôn lại chặng đường đi vượt biển
Trên chiếc thuyền nan nhỏ thật mỏng manh
Biết ra đi là chấp nhận cho mình
Tìm tự do hay làm mồi cho cá

Sẽ không biết bao ngày trên biển cả
Không biết rồi ngày mai sẽ ra sao
Nhưng tin rằng số phận ở Trời cao
Khấn xin Ngài cho thuận buồm xuôi gió

Sự sống còn thì mong manh rất nhỏ
Nhưng ở nhà thì càng khổ nhiều hơn
Đành hy sinh và chọn một con đường
Dù nguy hiểm vẫn đi tìm cuộc sống

Vào một đêm hè thực hành giấc mộng
Qua bao ngày đã nghe ngóng gần xa
Chuyến hành trình rất bí mật trong nhà
Giờ phút cuối mới tỏ bày cho biết

Đêm hôm ấy cả nhà ôi tha thiết
Mẹ nhìn con hai giòng lệ rưng rưng
Lòng cha đau với nét mặt u buồn
Người ra đi cũng ngậm ngùi đau thắt

Mùi nhang thơm trên bàn thờ phảng phất
Hồn tổ tiên cũng thấu được phút giây này
Một gia đình đang đứt ruột chia tay
Xin ơn trên hồn thiêng luôn phù hộ

Đêm về khuya xóm giềng đang giấc ngủ
Người ra đi lòng hồi hộp não nề
Một đêm dài cảm nghiệm sự tái tê
Ôi phút giây nghe vặt dằn nặng trĩu….

Thuyền đã nổi, lòng người vừa nhẹ nhõm
Quê hương ơi xin tạm biệt từ đây
Xin bình an hẹn gặp lại một ngày
Tình đất mẹ luôn trong lòng ghi nhớ

Trời sắp sáng chiếc thuyền nan nho nhỏ
Giữa biển khơi đang chở những ưu tư
Của người đi đang thực hiện giấc mơ
Ngày cặp bến bên trời quê hương mới

Nhìn trời cao giữa đại dương vời vợi
Phận con người như một sợi tơ mành
Đang đợi chờ chuyện vào tử ra sinh
Cơn sóng nhỏ đủ đổi dời tất cả

Một ngày trôi, đã thành người xa xứ
Giữa vùng trời chỉ thấy nước và mây
Buồn và vui, cọng thêm cảnh người say
Chấp nhận hết dù đời bao khổ ải

Ai đã qua, đã một lần từng trải
Vượt đại dương vì cuộc sống mưu sinh
Mà không thương không nhớ quê hương mình
Nơi sinh ra, nơi chôn nhau cắt rốn?

Chuyện vượt biển thật vô cùng biến động
Bao ngày đêm mạng sống quá điêu linh
Có ai hay và hiểu được sự tình
Sống và chết một điều không dám nghĩ

Hồng Kông mảnh đất hiền đang mơ đến
Là thiên đàng của những kẻ vượt biên
Dù trại tù nhưng vẫn được bình yên
Cuộc sống tự do bắt đầu ló dạng

Tiếp tục theo với cuộc đời tỵ nạn
Cám ơn trên mạng sống được an toàn
Nếm được mùi khổ ải với gian nan
Chẳng bao giờ trong đời mà quên được.

 

Đã 36 năm, lẹ quá.

Trương Minh Đạo