Thơ: Nguyễn Khắc Lộc –

Cuộc Hành Trình

Quê hương tôi vào thời khốn khổ
Bao con người bỏ tổ ấm êm
Đêm đêm biển lặng trời êm
Lên ghe ra biển đi tìm tự do

Cuộc vượt biển cam go gian khổ
Người tiên phong đã tổ chức đi
Bao người sau đó tức thì
Tiếp nhau nối gót cùng đi lên thuyền

Thập niên rưỡi thường xuyên tiếp nối
Từ bảy bảy qua tới chín mươi
Trẻ già lớn bé bao người
Xem thường mạng sống, kiếm đời ấm no

Chẳng mấy ai đắn đo suy nghĩ
Sẽ ra sao khi rủi ro về
Bền tâm quyết chí một bề
Lúc đi biền biệt, lúc về lại không

Cuộc hành trình khi không có được
Buổi ban đầu bắt buộc to gan
Nếu mà bị bọn gác gian
Bắt vào tra tấn đời còn xương khô

Có những người đời vô may mắn
Vừa rời bến bị bắn mất thân
Xác người lại phải đi chung
Cùng người vượt biển, chôn thân xứ người

Biển mênh mông giữa vời hiu quạnh
Màn đêm về làm lạnh tim gan
Đói cơm, khát nước, lầm than
Bệnh hoạn, say sóng, thuốc men đâu tìm

Có những ghe khi tìm không thấy
Bến bờ nào để lấy thức ăn
Qua bao ngày tháng băn khoăn
Lênh đênh trôi dạt thân quăng cho vời

Cuộc hành trình bao người thuở đó
Hơn hai ngàn đã có lên ghe
Qua bao thử thách dọa dè
Gió to sóng lớn tràn về từng giây

Cuộc hành trình gian nguy khổ ải
Người An Bằng đã trải băng qua
Ngày nay giữa chốn phồn hoa
Đừng quên thảm trạng lúc ta vượt vời.

Nguyễn Khắc Lộc

6-24-2019

TB: Hẹn ngày tao ngộ

Những người tiên phong vượt biển trong chuyến đầu tiên tại bãi biển An Bằng.