CUỐI NĂM ,THẦN CHẾT KIỆN NGỌC HOÀNG

Nhân dịp tổng kết cuối năm Đinh Dậu, Ngọc hoàng đã mời tất cả các Thần đến tham dự.  Tất cả các Thần ai cũng tươi vui và hãnh diện về những thành quả mà mình đã đạt được trong năm Đinh Dậu.  Riêng chỉ có thần chết lại ủ rũ, ầu rầu.  Thấy vậy, Ngọc hoàng mới gọi bảo:

-Này Thần chết, ta thấy ai cũng tươi vui, sao ngươi lại buồn thế?
-Dạ, bẩm Ngọc Hoàng, con có một điều này vẫn còn thắc mắc ạ!
-Điều chi, nhà ngươi cứ thử nói xem.
-Dạ, bẩm Ngọc Hoàng, con thấy trong năm qua không hiểu vì sao mà những người dân An Bằng của con     ở Hải ngoại    lại chết trẻ nhiều thế ạ?

Ngọc Hoàng vẫn bình tĩnh nói: Điều đó có thật sao?  Để ta hỏi các Thần Nghi lễ, Thần Phù hộ, Thần sức khỏe xem sao.

-Này, Thần Nghi lễ: Trong những năm qua, vào những dịp cuối năm hay các dịp lễ khác, ngươi  thấy họ cúng tế thế nào?
– Dạ, bẩm Ngọc Hoàng: Họ cúng rất đầy đủ ạ, nhưng có nơi còn thiếu nhiều người tham dự và lễ vật con gà trống ạ.

-Được rồi. Vậy còn Thần Phù hộ?
– Dạ, bẩm Ngọc Hoàng: Chúng con cũng thường xuyên phù hộ cho những con dân luôn có lòng hướng về nguồn cội.  Mỗi khi quê hương có xây dựng hay hoạt động gì thì họ là người đầu tiên đứng ra ủng hộ và đóng góp ạ.  Tuy nhiên, bên cạnh đó có một số người xem thường về giang sơn, họ chỉ chú tâm vào việc từ thiện nên con không phù hộ cho những người này ạ

-Vậy, còn Thần sức khỏe thì sao?
-Dạ, bẩm Ngọc Hoàng: Về sức khỏe thì họ rất tốt ạ, nhưng có điều họ rất là chăm chỉ làm việc ngày đêm, thời gian tham gia các hoạt động vui chơi, thể dục thể thao thì ít ạ!

Ngọc Hoàng ngẫm nghĩ: Ta hiểu rồi! Này Thần chết, năm sau ngươi bảo với dân của ngươi rằng: Nếu có cúng tế thì cúng cho đầy đủ lễ vật và dù có bận mấy cũng phải sắp xếp thời gian để đến tham dự việc chung của làng, của xóm.  Mỗi khi làng xóm xây dựng hay có hoạt động gì thì cũng phải tích cực ủng hộ, đóng góp, không do dự, tính toán, so đo.  Dành một chút thời gian để thư giản, vui chơi và tập thể dục đều đặn vào mỗi buổi sáng.  Có như vậy may ra người dân của ngươi bớt chết trẻ đi.

Dạ, bẩm Ngọc Hoàng:  Con đã hiểu ạ, đội ơn Ngọc Hoàng.

 

Lê Bát