Mùa đông về ngày tết cũng đến gần Cái lạnh giá làm com tim thơ thẩn Sống mười ngày, đã chín ngày dị ứng Nơi đất người, đâu phải của ông cha Mà lẫn lộn, tưởng như ở quê nhà Hồn tê cứng, tràn lên cơn buồn bã Thân cô đơn đất khách đầy xa lạ Máu lạnh về tim, máu chảy đậm dần Tuyết mưa, ngoài trời tuyết đá đầy sân Ẩn trong nhà không thèm ai bầu bạn Thêm nhiều chuyện làm tinh thần rối loạn Mưu sinh, danh vọng, kinh tế, hội đoàn Văn minh xã hội kiếm tiền trên hết! Những ngày Mồng Một đi cày trối chết Làm tám tiếng dài, mỏi mắt ù tai Đêm ở Mỹ đây, đêm thật là dài Nghe gió hú, tưởng đời như man rợ Sáng thức dậy đã thấy bill, thấy nợ Nợ trả hoài, trả mãi mà không xong Đã bao năm, như nước lớn nước ròng Ta như lục bình trôi lên, trôi xuống Qua đây cứ ngỡ làm vua hay tướng Nhưng ai ngờ, phải làm job cu li Hai ba năm ngôn ngữ vẫn phân ly. Tiếng Mỹ với ta, thật là khó tiếp Học một chữ, ngày hôm sau quên biệt. Ở bao năm không thuộc được yes, no! Nhớ về An bằng lòng lại buồn so Tình ruột thịt, tình láng giềng thắm thiết Lòng bao dung không hề tính, thua thiệt Tuổi già tóc bạc, mắt mờ, tai điếc. Ngồi tính sổ cuộc đời như hỏng hết Ăn nói, làm sao đây, sau khi chết? Để lại đời khó được một chữ danh. Nên thôi đành giữ lại chút hương tình Gói thật kỹ trong tim, nơi quê cũ Để xuân về dù thân già lữ thứ Vẫn An Bằng tồn tại … ấm như xưa! Nguyên Lương. Atlanta, Georgia
Đông Lạnh Xứ Người

Thơ: Nguyễn Lương