Con đi xa biết bao ngày
Mẹ ơi con nhớ lắm thay quê mình
Nhớ đêm trăng, biển yên bình
Nhớ con sóng, nhớ bóng hình Mẹ yêu
An Bằng hai buổi sớm chiều
Con đi xa, bỗng nhớ nhiều, mẹ ơi
Nhớ con thuyền, tối xa khơi
Những đêm sao lấp đầy trời con đi
Nhớ xưa nghèo, chẳng có gì
Sáng trưa hai bữa sắn khoai qua ngày
Đêm về văng vẳng tiếng chày
Nghe câu giã gạo, con say giấc nồng…
Bao lâu rồi, mẹ nhớ không
Quê mình lúc trước cánh đồng bao la
Chiều tà vang vọng tiếng ca
Ánh đèn chập tối, trẻ già bên nhau
Mẹ ơi, ngày ấy qua mau
Giờ còn đâu nữa khổ đau hôm nào
Làng ta giờ đẹp biết bao
Con dân xa xứ tự hào lắm thay
Quê hương đổi mới ngày ngày
Còn đâu cực khổ cuốc cày như xưa
Bớt lo sáng nắng chiều mưa
Bớt lo hai bữa sớm trưa nhọc lòng
Bao mùa nước đục, nước trong
Con chưa về được, đắng lòng mẹ ơi
Giờ con nhớ lắm biển khơi
Đêm ngày mong ngóng sắc trời quê hương
Đi xa … con nhớ cố hương
Nhớ canh chua, mắm; mái trường tuổi thơ
Nhớ ngày còn thuở bơ vơ
An Bằng – dưỡng dục, bây giờ lớn khôn…
Chuông chùa vang buổi hoàng hôn
Tiếng kinh phật tử ôn tồn xa xăm,
Quê mình màu biển da ngăm
Tiếng thơm lịch sử trăm năm bảo tồn
An Bằng, tuy có bốn thôn
Chia ra nhưng vẫn một hồn quê hương
Xa rồi … con nhớ, con thương
Sống nơi đất khách, vấn vương An Bằng!
…BT…
TP. HCM, 21/11/2014