• Xin thú thật tôi là người lười biếng khi nói đến việc đọc sách báo hay viết lách hay coi phim ảnh. Có người sẽ thắc mắc về câu nói này của tôi nhưng sự thực là như vậy, đặc biệt là viết bài, vì khả năng hành văn quá kém cỏi không thổ lộ được những gì trong ký ức của mình.
Tuy vậy tôi cũng nên nói lên vài điều nhắm vào dự án của dân An Bằng hải ngoại cho dù chỉ là những điều trùng hợp với các anh chị em đã từng nêu ra. Bất luận như thế nào tôi cũng tán thành với các anh chị em đã thao thức về người dân An Bằng và đang nỗ lực tạo ra một cơ hội và điều kiện thuận lợi cho toàn thể người An Bằng hải ngoại và con cháu gốc quê An Bằng về đoàn tụ như một đại gia đình vậy.
Trải qua thời gian theo dõi diễn đàn hnabhn trên Viber tôi đọc qua rất nhiều lời trao đổi và tâm sự của anh chị em, ai ai cũng nhiệt tâm và mong muốn có được một ngày đoàn tụ.  Có nhiều lời tâm tình đã làm tôi cảm động.  Tôi càng xúc động hơn khi nghĩ đến tổ tiên của làng An Bằng, những người đã đi theo chúa Nguyễn Hoàng vào Nam, chọn đất lập ra làng An Đôi cho đến nay gần 450 năm, đã gieo nhiều hạt giống tốt và tích lủy một nguồn đạo đức nên chúng ta mới có được ngày hôm nay.
Tôi cảm nhận rằng ngày hội ngộ sắp đến hình như có một cái gì “thiêng liêng” mà tôi không tả được.  Tôi tự giải đáp cho chính mình rằng nó “thiêng liêng” là ở chỗ mọi người chúng ta cho nhau một năng lượng tươi mát qua những tấm chân tình chứa đầy lòng thương, tương kính tương ái mặc dù có một số trong chúng ta không quen biết nhau; trong chúng ta không có ai giống như ai, nhưng chúng ta trao cho nhau cái tình quê mộc mạc của giòng máu An Bằng, phải không?
Nó “thiêng liêng” có thể vì đây là lời gọi của mẹ An Bằng.  Đã từ lâu mẹ ao ước làm sao đàn con thân yêu của mẹ bao năm rải rác khắp nơi về thăm nhau một lần, được như vậy là mẹ vô cùng vui sướng.
Chúng ta hãy thương mẹ đi, nghe lời thao thức của mẹ đi mà về với nhau, đến với nhau để thương nhau nhiều hơn và tha thứ cho nhau, bỏ qua những gì vụng về và khác biệt.
An Bằng quê anh
Và quê của chị
Cũng là quê em
Quê của chúng mình
Bao năm tạo dựng nghĩa tình
Bấy nhiêu nét đẹp đệ huynh lâu đời
Ngày thuyền lướt sóng ra khơi
Nửa đêm im vắng tay đưa vẫy chào.
Chào quê vĩnh biệt
Với nỗi nghẹn ngào
Nước mắt trào tuôn
Không sao tả xiết
Khổ đau của một lần từ biệt
Mẹ cha ruột đứt đến trăm phần
Con bất hiếu trào dâng không ngớt
Bỏ cha già mẹ yếu sau lưng.
An Bằng tên cha
Là tên của mẹ
Các con đi xa
Hãy mau trở về
Với ngày đoàn tụ, của hương quê
Niềm vui trao, dầm dề không dứt
Bao nụ cười chất ngất, mang theo
Làm món quà đem về tặng mẹ.
Huỳnh Minh Tâm
Ảnh: Văn Minh Toàn