Âm nhạc có khả năng mang lại sự đồng cảm giữa người thưởng thức và người sáng tác và liên tưởng đến một điều gì đó xa rộng hơn. Chúng ta đã biết trong làng An Bằng chúng ta, nhất là ở hải ngoại, có các nhạc sĩ như Lê Minh Hiền, Đức Long, Hoàng Ngọc Quế, vân vân. Thêm vào đó, một số chúng ta đã từng nghe một nhạc sĩ thành danh, nổi tiếng của người An Bằng, đó là nhạc sĩ Văn Duy Tùng, nhưng chưa có dịp thưởng thức. Hôm nay, anbangnews nhận được một sáng tác mới của nhạc sĩ Tùng, với tựa đề Nhớ Nụ Cười, phổ từ thơ của thi sĩ Lê Phạm Dĩnh (vừa qua đời). Có thể nói, sáng tác của hai người An Bằng này cho chúng ta một cảm nhận khác ở một việc rất đơn giản nơi nụ cười, nhưng rất hồn nhiên. Bài nhạc này chưa có ca sĩ hát, ABN xin đưa lên mục sáng tác này để tìm một kết hợp thứ ba – đó là một ca sĩ An Bằng – để trình bày cho càng tăng thêm chất “An Bằng”.
Lời:
Nhớ Nụ Cười
Thơ: Lê Phạm Dĩnh
Nhạc: Văn Dung TùngNhớ em nhớ quá (í a) nụ cười
Tình tình vui vẻ dáng người dễ thương.
Nụ cười nụ cười anh mãi vấn vương
Ở đâu cũng thấy nẻo đường em qua.
Em cười, em cười tươi thắm hơn hoa
Nụ cười tỏa sáng nắng chan hòa ban mai.
Hỏi rằng, hỏi rằng em cười với ai?
Mà anh thương nhớ thương hoài không ngơi.
Đêm về anh nhớ (í a) nụ cười
Nói năng nhỏ nhẹ mẫu người hiền lương
Nhìn em, nhìn em anh muốn yêu thương
Ước mong chung lối chung đường với nhau
Ước mong chung lối chung đường với nhau
Nhưng rồi ngày tháng qua mau
Nụ cười em chẳng phai màu thời gian.
Ô hay duyên phận bẽ bàng
Anh thương nhớ mãi nụ cười vàng trăm năm
Anh thương nhớ mãi nụ cười vàng trăm năm.
Rất mong có hòa âm và có ca sĩ An Bằng trình bày bài nhạc dễ thương này.
ABN – LT