Thơ: Hoàng Minh
Đêm cô tịch ta nghe giun dế tấu
Giữa đêm trường thao thức nhớ quê xưa
Những con thuyền dưới trăng khuya bến đậu
Gió nồm vi vu hôn sóng nhẹ đưa
Ta thấy rõ con đường lên độn bến
Cát lún chân đến phỏng cả thịt da
Trời nắng cháy thơm cá tươi dưới bãi
Vài con thuyền về lộng cánh buồm xa
Ta đứng đó nhìn quê hương dịu vợi
Chiều vàng lên đón gió mắt vui cười
Lòng thương nhớ ngóng ghe thuyền chờ đợi
Nắng lan xa ngó mênh mông biển khơi
Ta đã từng cùng nhau rê cá hoác
Bằng những con thuyền bọt nổi trắng phau
Mấy bao cát dùng căng buồm lộng mát
Gió Nam ra phải xuôi Mỹ Á cùng nhau
Ôi! Những thằng bạn một thời ngang dọc
Đẫu, Hề, Giai, Luật…đi cuốn đi câu
Hay nơn sóng từ Lỏ, Cồn tới Bạc
Ta nong nhau lướt sóng đến ngập đầu
Có những lúc cùng nhau chại ốc chép
Dọc ven bờ sóng vỗ nước tứ tung
Hay đuổi con rù rì, còng ngô để bắt
Khi mùa biển động gió bấc thật hung
Lúc theo chị nhặt rau ngoai bãi biển
Về xào nước mắm ăn với khoai môn
Chừ nhắm mắt chuỗi ngày thơ hiển hiện
Bưng chén cơm sao muốn khóc trong hồn
Đời Hải Ngoại vẫn còn lo cơm áo
Nhưng ta chưa sợ bị đói bao giờ
Đêm trằn trọc bỗng giật mình kinh hãi
Nắng đã lên cứ ngỡ một giấc mơ.

Biển An Bằng – Hình: Huyền Văn
Thơ: Hoàng Minh