Sớ Táo Quân
By: Anbangnews
__________________________________
Táo Ông 1:
Cá chép cá chép ơi
Mau đưa ta lên trời
Táo Ông 2:
Ngày hăm hăm ba ba ba tháng chạp
Lên trình chút việc … việc chơi chơi!
(Cảnh) Ba Táo chạy ra cúi chào khán giả. Những tiếng vỗ tay lạc loài như vi cá chép chạm vào nhau, chẳng làm một động lực nào cho Ba Táo có tinh thần diễn xuất. Ngọc Hoàng ngồi trên bệ, đôi mắt lim dim, tận hưởng những quả đào thơm ngon do chính tay hai cung nữ thay phiên nhau đút vào miệng. Cảnh thiên đường đã làm cho hai táo ông trợn mắt nhìn khán giả một cách kinh ngạc và thèm thuồng. Sân khấu được dàng dựng một cách đơn sơ, với hệ thống âm thanh dở ẹt, chác tai. Ba Táo chia nhau cầm một cái microphone, và cái kia thì do Ngọc Hoàng ôm chặt. Về ánh sáng thì chỉ duy nhất một cái bóng đèn điện treo lờ lững trên cành dương, được nối điện ra từ một quán nước nhỏ gần bãi biển. Điện có thể bị cúp bất cứ lúc nào, nên chi các Táo phải trình diễn cho mau, nếu không đang dang dở mà bị cúp điện thì coi như công trình tập dượt bao lâu nay đã hỏng công, và cái công người viết ra sớ táo này cũng bị tiêu hủy.
(Người) Về tính tình, Táo Ông 1 ăn nói lưu loát, trình sự việc rõ ràng. Có cái là ông này rất hăm ăn và háu uống. Táo Ông 2 thì văn thơ lưu loát, có điều hơi cà lăm. Đặc biệt, Táo Ông 2 tỏ ra bất mãn với Táo Bà một cách thầm kín. Tuy nhiên, khi đối diện với Ngọc Hoàng với Táo Bà, người xấu mặt, xấu lòng, luôn ganh tỵ đủ điều nhưng luôn giữ tình nghĩa làng xóm cao nhất, thì hai táo ông im phăng phắc. Thường ngày Táo Bà vẫn táo bạo nhất, đụng đâu phan đó, làm cho hai táo ông kép nép, nghe theo răm rắp. Lần chầu trời này cũng không ngoại lệ. Dưới con mắt của hai táo thì Ngọc Hoàng là kẻ cứu tinh, có khả năng giải quyết những việc oan ức của người dân. Nhưng dưới con mắt của Táo Bà thì Ngọc Hoàng là một tấm gương xấu cho các ông chồng. Tuy nhiên, Táo Bà có phần trọng nể Ngọc Hoàng, bởi ông ta có khả năng giải quyết chuyện trần gian phân minh, nếu ông ta không bị say xỉn.
Táo Bà:
(dùng dằng lên tiếng với Ngọc Hoàng)
Tui noái ngài nghe
Làng tui yên ắng
Sóng yên bờ lặng
Dương hát liễu ru
Người dân hiền từ
Hai dôn một vợ
Nên tui chẳng sợ
Mất một ôn mô
Ngài đừng lơ tơ mơ
Mà làm gương làm mẫu
Tướng tui dù xấu
Hai eng giựt giành
Đời cứ màu xanh
Thiết tha biển mặn
(Quay qua hai táo ông)
Hai dôn nghe dặn
Chớ theo Ngọc Hoàng
Giữ nết nhé chồng ngoan
Không về chết với chịííííííí
Ngọc Hoàng
(Nhìn Táo Bà):
Ối con dân thị
Mi noái to mồm
Tội hai thằng dôn
Đứng sau phát nản
Tau nghe sự án
Mà nổi lòng sân
(Nhìn hai táo ông):
Hai táo ông lại gần
Trẫm ban cho cung nữ
Có mô hung dữ
Như thứ bà chằng!
(Hai cô cung nữ đứng hai bên ngai cười tươi như hoa, đang sẵn sàng chờ lệnh Ngọc Hoàng. Hai Táo Ông nhìn thèm thuồng, lau nước miếng.)
Táo Bà
(Hung hăng với Ngọc Hoàng):
Ở trên ni Ngài sướng
Đưới nớ biết cấy chi
Tui dòm mà thấy chướng
Cung nữ giống hồ ly!
Chuyện chính nói trước đi
Kẻo không là cúp điện
Đẹp chi cho lắm chuyện
Chặp tối cũng mò về
(than thân):
Tui xấu rứa răng tề?
Cả ngày ham vật lộn
Công việc nhà chưa ổn
Lại tới việc làng thôn
Bó chặt mấy thằng dôn
Để chi cho nhọc trí
Mun tro ai dọn kỹ
Ba cột vẫn đen xì
(quay sang Táo Ông 1):
Ôn noái, ôn noái đi
Làng mền chừ phát triển
Từ khe ra tới biển
Sạch đẹp rứa răng mà
Tập kết rác ngoài xa
Chẳng ai thèm ngó tới?
Táo Ông 1
(Sực nhớ lại việc chính, quay qua nói với Ngọc Hoàng):
Ngọc Đế nhìn coi
Dưới tê bãi rác
Nghênh ngang không khác
Cái chuồng heo xưa
Nghĩ thấy mà bưa
Chẳng vừa chi mấy
Vài ôn áy náy
Lấy tiền của dân
Gom thu mấy lần
Không cần chở hết
Cận kề ngày tết
Tập kết càng nhiều
Có kẻ cứ liều
Mang ra tụ lại
Ruồi lên gây hại
Đường cái đường quan
Chạy thẳng quanh làng
Môi trường ô nhiễm
Chưa ai thèm kiện
Chẳng kẻ lo trình
Con đường Tâm Linh
Nằm sình với rác
Xin ngài dõi mắt
Xử phạt cho hay!
Táo Ông 2
(cà lăm):
Nói thật thì .. nói, nói cho cho ngay
Lâu ni ai ai mà mà mà không biết
Có có người thà giả giả điếc điếc
Chứ trò trò trống mần mần chi mô
Tụi thần thần tôm tép chơ
Cũng thề cùng tranh đấu
Chuyện ruồi bu kiến đậu
Mấy ôn lớn mô thèm
Đống rác ngày to thêm
Ngày đêm lo lo lo muốn chết
Môi sinh làng trên hết
Trên nét a bờ nờ
Đưa tin tin tin họ mần mần ngơ
Đành chờ trông trông Ngọc Đế
Ngọc Hoàng
(với Táo Ông 2):
Trẫm nghe không hiểu
Mi nói rác hung
Thì đốt cho xong
Việc chi phải tấu
Mà mi xuất khẩu
Bập bênh bập ba
Bóng gió chi nà
A bờ nơ chi rứa?
Táo Bà
(Thấy Táo Ông 2 cà lăm, Táo Bà nhảy vô trình việc, giựt tờ sớ mà Táo Ông 2 đã soạn sẵn. Táo Bà đọc chậm, giọng tha thiết):
A Bờ Nờ mạng lưới
Nói thẳng: Anbangnews
Là một nhóm thôn kiều
Cùng với người ở lại
Tình quê luôn giữ mãi
Tạo dựng website vì
Kết gắn với người đi
Xa quê luôn tưởng nhớ
Con đường làng, xóm chợ
Ngôi nghĩa địa kiêu hùng
Trên dưới cả bốn vùng
Dọc theo bờ duyên hải
Ra khơi buồm xuôi mái
Ngày về ngái ngái xa
Kết tụ chung một nhà
Dù online hắn ảo
Trái tim vùng ốc đảo
Toả sáng với niềm tin
Giữ vững cả khối tình
Dành cho thôn cho xóm
Sẵn trình luôn cho gọn:
(Chuyển giọng và đổi nhịp đôi, nhanh hơn. Trống và chập cheng đâu, cho nhịp 2-1-1 cái … coi!)
Sinh-ra, đã, chọn
Ở-chốn, An, Bằng
Đường-phố, mộ, lăng
Ông-cao-tằng, cao, tổ
Là-chỗ, quay, về
Bóng-liễu, bờ, tre
Sau-hè, cát, trắng
Sông-khe, biển, mặn
Từng-rặng, dương, xanh
Tràm-lá, reo, cành
Vòng-quanh-quanh, ra, tới-biển
Thì-đem, lòng, hiến
Chơn-thiện, quê, hương
Có-mạ, mạ, thương
Có-ba, bảo, bọc
Mười-hai, họ, tộc
Là-gốc, của, ta
Từ-chốn, An, Ba
Mười-lăm, bảy, mốt (1571)
Nguyễn-Hoàng, theo, nốt
Tên-gọi, An, Đôi
Phường-xã, ra đời
Bốn-trăm-năm, vẫn giữ
Chừ-thân, viễn, xứ
Hay-ở, lại, làng
Vẫn-nặng, mà, mang
Nghĩa-vàng, chưa, dứt
Là-người, trí, thức
Chung-sức, chung, lòng
Góp-của, góp, công
Anbangnews, tạo, dựng
Tìm ra chỗ đứng
Xã-hội, hôm, nay
Nếu-không, làm, hay
Họ-cười, cho, chết
Dù-thân, thấm, mệt
Dù-kẹt, lời, khen-chê
Thì-vẫn, không, hề
Lùi-bước-về, chán, nản
Bởi-rằng, chán, nản
Sẽ-có-tội, với, đời
Nên-cố, mà, bơi
Cho-tới-nơi, vô, tận
Anh-em, dù, bận
Cũng-ráng, thi, hành
Việc-thiện, việc, lành
Chụp-hình, chụp, hạc
Cùng-chung, vai vác
Văn-hoá, tương, lai
Share-ảnh, share, bài
Cho-bà-con, họ, đọc
Rồi-vô, tán, dốc
“Thương-dứt, quê, choa”
Kết-chặt, như là
Người-nhà, muôn thuở
Dù-xa, cách, trở
Cũng-kéo, tình làng
Nghĩa-xóm, họ, hàng
Cùng-mang, tâm, nguyện
Nhất-là, những, chuyện
Làm-đẹp, quê, mình …
Ngọc Hoàng
(Gật gật đầu, vuốt râu, ra vẻ đắc chí, rồi đưa tay ngắt lời Táo Bà):
Trẫm hiểu các khanh
An Bằng có phước
Nặng tình làng nước
Mới được hôm nay
Thì cứ chung vai
Làm hay như rứa
Đừng vui vài bữa
Mà-tàn-cơn-lửa, ban đầu
Làm cho thật lâu
Để đưa tin tức
Trẫm trông trẫm đọc
Rồi trẫm share cho
Facebook trẫm mò
Mấy-bữa-ni rành lắm
Đám tang đều đặn
Đưa tin nhanh, nhiều
Rồi lại mần liều
Viết thư cho huyện
Trẫm vì không tiện
Lên tiếng đó thôi
Cho nên trẫm ngồi
Ghiền coi phỏng vấn
Ái phi trẫm giận
Ganh ghét Phương Lan
Cũng bởi gái làng
An Bằng hoa hậu
Vẻ người sắc sảo
Cô xướng ngôn viên
Có phải Trương Yên?
Răng không lên gặp
Một lần thoả mắt
Để trẫm thưởng ban
Rồi chuyện Định An
Cá Ngài vô bến
Dân làng kính mến
Chôn cất hẳn hòi
Giữ mãi ngàn đời
Cho hay truyền thống
Ngày ngày càng giống
Như một gia đình
Video và hình
Trẫm share nhiều lắm …
Cái mà nhiều lắm …!
Táo Ông 1:
(Ghé qua tai Táo Ông 2 và nói thầm, “Ôn ni ghiền Facebook loạn qúa, mình phải chuyển đề tài chứ không để ôn noái tới sáng mai cũng chưa xong.” Táo Ông 1 nhìn lên Ngọc Hoàng và cắt ngang):
Thưa ngài có tắm
Biển thần hay chưa?
Ngọc Hoàng:
(Mở đôi mắt tròn xoe, nhìn thẳng):
Chuyện nớ ngày xưa
Cái thời ở lỗ …
Cóc care họ chộ
Trẫm vẫn thường xuyên …
Cái mà thường xuyên!
Táo Bà
(Cắt ngang cái chuyện “khi xưa ta bé ta hoang” của Ngọc Hoàng, với giọng điệu nhẹ nhàng hơn trước):
Ngọc đế chẳng hiền
Nếu như ngày nớ
Ngài mà xớ lớ
Thần crab ngài luôn
Đem về làm dôn
Ba ông ba đỉnh
Đường đường chính chính
Ôi là chính chính!
Ba trụ giữ làng
Để đất của làng
Không ai dám tới
Cái ni cũng bởi
Dân bỏ ra đi
Để trống nên kỳ
Người dân chỗ khác
Tìm về làng mạc
Có cảnh khe Ton
Có miếu Thành Hoàng
Có toàn thiện cảm
Để mà chặt bám
Sinh sống lâu ngày
Lập nghiệp luôn đây
Đổi luôn giọng nói
Lấy cội An Đôi
Làm nơi nguồn gốc …
Ôi là nguồn gốc!
Táo Ông 2
(vẫn cà lăm):
Bà ni nói nói dốc
Thánh Hoàng côi côi tê tê
Cũng bởi bà mê mê
Con trai trai dưới dưới nớ
Thật là vô vô cớ
Chỗ họ họ về về chi
Đất của của người đi
Thì thì để yên yên như rứa
Ở ở ở ở liều mấy bữa
Chiếm giữ thiệt luôn
Chẳng dám dám lên thôn
Mà mà khai hộ hộ khẩu ..
Táo Bà
(Tằng hắng, đọc tiếp lời Táo Ông 2, mệt ông này ghê, cà lăm hoài. Trống và chập pheng đâu, chơi lại nhịp 2-1-1 đi chơ):
Ngọc hoàng có thấu
Lòng của dân làng
Giữa cảnh xuân sang
Rộn ràng biết mấy
Hồng như lửa cháy
Rạo rực tiết xuân
Từ thiện chuyên cần
Lily, Châu Úc
Rải duyên trồng đức
Cho học sinh nghèo
Hiếu học, nương theo
Tình làng nghĩa xóm
Mai kia khôn lớn
Thành kẻ tài ba
Hữu dụng nước nhà
Giúp làng phát triển
Nói về từ thiện
Có hội Thiện Tâm
Đi khắp xa gần
Giúp đời bất hạnh
Xuân về mưa lạnh
Nhưng ấm lòng nhau
Sẵn thần xin tâu
Ông bà Dũng Gái
Đã đại diện cho
Nhóm Chicago
Trao quà, tiền, vật
Người làng cơ cực
Cũng rất An Bằng
Thần xin cắt ngang
Trở sang tôn giáo
Mùa hè mùa đạo
Phật Tử Hoa Kỳ
Cắm trại người đi
Đông hơn năm ngoái
Orlando tìm tới
Vui với bạn bè
Ôi chao mùa hè
Là mùa cắm trại
Nói đi nói lại
Công giáo của thần
Hội Ngộ Hồng Ân
Hằng trăm người dự
Hát vui như thử
Tìm hiểu nhau hơn
Dịp lễ Tạ Ơn
La Vang Thánh Mẫu
Giáo dân hiền hậu
Cha xứ hẹn về
Miami đó thê …
Nơi quê, bãi biển
Bà con chứng kiến
Một sự thành công
Phật tử hai thôn
An Bằng, Hà Úc
Tổ chức A-Dục
Lộc Uyển rất hay
Suốt cả mấy ngày
Dựng xây huynh trưởng …
Thần xin chuyển hướng
Anh chị phóng viên
Gái đẹp trai hiền
Hăng say công việc
Tết về, đi miết
Chẳng thiết thời gian
Hy sinh rõ ràng
Để làng xôm tụ
Lâu lâu vài vụ
Chỉ trích khó nghe
Nhưng kệ khen chê
Lỡ mang tâm nguyện
Xá chi vài chuyện
Nhỏ nhặc ni hè …
Chuyện lớn làng kề
Chuyển về ở lậu …
Ngọc Hoàng
(Có tiếng Thiên Mẫu gọi, Ngọc Hoàng khép nép, muốn đuổi khách):
Thôi thôi trẫm thấu
Lòng của chúng khanh
Phải xuống mà canh
Không thôi họ giựt
Táo Bà:
(Mất hứng …):
Phải về không mất
Mảnh đất tổ tiên
Chúng táo về liền …
Táo Ông 1:
(Nịnh Ngọc Đế chút nào):
Năm dê sắp hết
Nhà nhà đón tết
Con khỉ ló đầu
Chúng thần về mau
Để đưa tin tức
Share ra mà đọc!
Táo Ông 2:
(Bóng gió, là bó gióng ..và hết cà lăm):
Háo hức như là
Lúc cúng ông bà
Thịt xôi chưa nguội
Chực rình vồi vội
Rinh xuống mà xơi
Ôn Mệ kêu trời
Thì mời ngài xử ..
Ngọc Hoàng
(hiểu ý):
Chúng khanh nói thử
Đã nhắm cái chi
Trước khi ra đi
Trẫm ban tặng hết …
(Táo Bà vừa nghe, chạy lên vuốt râu Ngọc Hoàng, tỏ vẻ khoái chí và tiện tay giựt trái đào trên tay cung nữ. Bị tay đau, cung nữ la lên. Ngọc Hoàng không can dự vào.
Táo Ông 1 thấy vậy liền nhảy lên ngồi bên cạnh Ngọc Hoàng, nốc liền mấy chung rượu, hít hà khoái chí.
Táo Ông 2 lại gần cô cung nữ, vuốt vào mặt, tỏ vẻ quan tâm.
Táo Bà thấy vậy, mặt giận dữ nhéo lỗ tai Táo Ông 2.
Cả 6 người cùng đứng dậy, mắt hướng về phía khán giả để chào, ai dè không còn một khán giả nào nữa, nên họ cũng ráng chào cho có lệ):
Toàn bộ 7 người:
(Vẫy tay và lắc mông):
Thôi thôi tạm biệt
Hẹn lại năm sau
Tất cả cùng nhau
Lên đây phá nữa!
Táo Anbangnews