Giọng mền thì mền noái, ngại chi mà phải giả giọng nà. Có ai bắt người miền nam hay miền bắc phải giả giọng mền mô mà mền phải giả theo họ hè? Đôi khi giữ giọng mền mà được nhà thơ ca tụng nữa đó chơ. Mời bà con thưởng thức bài Tiếng An Bằng Trong Tôi của Nguyễn Bằng
TIẾNG AN BẰNG TRONG TÔI
Tiếng An Bằng trong tôi
Chảy hoài trong nỗi nhớ
Thấm từ trong hơi thở
Từ thuở còn nằm nôi
Tiếng An Bằng trong tôi
Từ lời ru của mạ
Răng mà tha thiết quá
Chất chứa cả trời thương
Dẫu đi khắp ngàn phương
Quê hương lòng vẫn đợi
Giọng nhà quê chẳng đổi
“Mô răng rứa bay tề”
Em ơi ở bên tê
Có nhớ về xứ cát
Hàng thuỳ dương biển hát
Gió man mát chiều đưa
Cha cày vạt nắng trưa
Mạ gánh cơn mưa đổ
Ruộng đồng thơm lúa trổ
Triền đê bọn nhỏ cười….
Tiếng An Bằng trong tôi
Là lời yêu lời nhớ
Là tuổi thơ đèn vở
Là nơi lớn thành người.!
Nguyễn Bằng