đêm tàn gà gáy sang canh
bóng ai thấp thoáng bảy anh khiêng dầu
đi đâu mà bóng trăng chiều
vội vàng căn gió dập dìu ra khơi
bồng bềnh một chiếc giữa vời
tháng năm biển lặng mồng mười vượt biên
An Bằng có chuyến đầu tiên
vào năm bảy tám vượt biên ở làng
bảy chàng mang chí hiên ngang
quyết thề một chuyến vẻ vang cuộc đời
không may số phận về trời
xem như giải thoát cuộc đời sớm hơn
một hôm hẹn Thái giữa đường
kêu luôn năm đứa phân công tận tường
Ðẩu thì đi trước dẫn đường
theo sau bốn đứa Xuân-Hề-Mỹ-Giai
gặp nhau không dám bàn dài
chia xong công việc đường ai nấy về
lương khô ẩm thực do Hề
địa bàn hải lý Thái lo chu toàn
dầu thì một đứa một can
chỉ còn một việc tính toan ghe nào
một hôm sóng vỗ rì rào
gió làng thổi nhẹ điểm vào thời cơ
mỗi người mỗi việc không ngờ
lanh tay Ðẩu lấy dầu, bơ bỏ phòng
Mỹ thì gánh nước mới xong
ghe vừa mới nổi Thái liền nhảy vô
Hề thì bành lái xuống lô
Xuân coi máy lại dầu vô đủ rồi
Giai bèn quay máy một hồi
nhấn e máy nổ ghe rời buồm che
nhìn lui lưỡi sóng lấp le
róc rách như hát mừng người vượt biên
sáng ra vẫn thấy đất trời
trường sơn vẫn đứng tiễn người ra đi
hai hôm cũng chẳng thấy chi
thứ ba cặp bến đất liền Hải Nam
dân làng khi ấy bàng hoàng
Thái liền chạy tới một tràng tiếng anh
hướng đi Hương Cảng thưa nhanh
chúng tôi tỵ nạn Việt nam mới rời
Ma Cao chẳng thấy chi rồi
đâm ra suy nghĩ chuyện đời ngày mai
rồi đây chẳng biết tương lai
vào lòng đáy biển hay đời chôn xa
có tàu khi ấy vừa ra
kéo vô trong cảng đèn vừa mới lên
anh em ngồi xuống giữa thềm
nhìn người qua lại biết mình đến nơi
Hồng Kông thật quá tuyệt vời
quả nhiên giàu có xe hơi nhà lầu
ngồi đây ngẫm nghĩ nước Tàu
cớ sao lại bán đất này cho Anh
bây giờ bảy đứa ngồi quanh
thuốc thì không có làm sao giải sầu
Hề nghe nói thuốc gãi đầu
đi đâu mang lại nửa bao thuốc rời
cùng nhau kéo lấy từng hơi
Mỹ thì còn nhỏ không chơi thuốc này
bây giờ bảy đứa sum vầy
Thái thì kể chuyện làm thầy ngày xưa
Xuân thì nhớ vợ làm thơ
Giai thì tân cổ, Ðẩu thì giao duyên
Hề thì thương nhớ vợ hiền
Mỹ thì nhớ mạ Khôi thì nhớ cha
sáng ra tàn thuốc nửa mà
cầm lên gọi lại xì gà (cigar) bay ơi
bây giờ trong dạ bồi hồi
bao giờ làm giấy để rời Hồng Kông
nhân viên cao ủy cũng đông
làm xong thủ tục tức thì đưa đi
bảy thằng hai chiếc tắt xi
đưa lên khách sạn tên là cỏ mây (co may house)
bây giờ cuộc sống như Tây
giường ra thay mới mỗi ngày nước trong
sáng ra rửa mặt chưa xong
có bà A Sẩm kéo tay ra bàn
mì bơ sữa để sẵn sàng
bảy thằng nhìn thấy ngồi vô xực liền
ăn xong đứng đậy không tiền
cứ ngày ba bữa có bà Sẩm lo
Hồng Kông phố xá thật to
bảy thằng xuống phố toàn là chân không
quần thì có đứa rách mông
đầu thì tóc rối áo toàn rách vai
suy đi nghĩ lại cũng dài
hai mươi năm chẳng như ngày nào đây.
Kỷ niệm chuyến vượi biển năm 1978
Bonus: Nghe “Đêm Chôn Dầu Vượt Biển” để hiểu thêm tâm trạng của người vượt biển.